“Chia tay, chỉ cần một người đồng ý, nhưng “ở bên nhau”, lại phải có hai người đồng lòng mới được. Tình yêu bất định như thế nên mới thú vị, không phải sao? Ít nhất tôi đã hoàn thành một nửa tấm hình ghép của mình”. Một trong những câu nói của Kha Cảnh Đằng mà đến bây giờ dù đã lớn khôn, trải nghiệm đủ vị đắng chát đến ngọt ngào của tình yêu vẫn khiến trái tim tôi rung động như thuở ban đầu.
Em sẽ đến cùng cơn mưa – Hành trình khám phá, một lần nữa, về tình yêu đã mất
Nếu gặp lại người ấy cho tôi gửi lời chào! Một câu chuyện tình nhẹ nhàng
Bên nhau trọn đời và câu chuyện về bản tình ca cổ tích
Tôi đang còn trẻ. Xung quanh tôi cũng toàn người trẻ tuổi. Họ có những ước ao, những hoài bão, những khát khao rất lớn, rất mạo hiểm. Họ cũng từng đấu tranh về tình yêu đầu đời nhưng mọi thứ đều tựa như một câu chuyện cười.
Bởi tình yêu luôn có ba kiểu. Một là, khi bạn chưa đủ sức chống đỡ cuộc sống, tình yêu đã bất ngờ xuất hiện, khiến bạn chỉ có thể bỏ lỡ nó trong tiếc nuối. Hai là, khi bạn đã mỏi mệt, cam lòng đầu hàng số phận, thì tình yêu lại ghé đến trong cay chát. Ba là, gặp đúng người vào đúng thời điểm.
Trong tất cả chúng ta, ai ai đều mong chờ tình yêu thứ ba sẽ ghé đến bởi chuyện tốt đẹp nhất trên thế giới này là lúc bạn thích một người thì vừa vặn phát hiện người đó cũng thích bạn. Nhưng đa phần lại rơi vào hai tình yêu còn lại. Hai tình yêu còn lại thực sự không đáng để mong chờ sao? Dẫu không có kết thúc viên mãn nhưng trong hàng vạn con người được yêu người ấy đã là tốt rồi. Thậm chí đến cuối cùng, điều còn sót lại trong tâm trí mỗi người chính là “được yêu đã là tốt” rồi.
"Gặp gỡ, quen biết, yêu thương rồi chia ly là nỗi đắng cay trong trái tim bao người." (Samuel Coleridge)
Trong đĩa hát mới phát hành của nhóm Sodagreen có bài “Cá bay”, có một lời bài hát mà Kha Cảnh Đằng rất thích: “Đơm hoa không kết quả thì sao chứ? Là cá thì nhất định phải bơi sao?”. Có phải rất bất cần hay không? Tình yêu quả thật chính là như thế. Không cầu đơm hoa kết trái, chỉ cầu nở rộ rực rỡ chỉ trong một phút giây đã khiến ta không còn gì để hối tiếc rồi.
Nhưng con người về bản chất là ích kỷ. Ai mà chưa từng hi vọng để phải rồi thất vọng thật sâu. Đọc đến đây, tôi đã từng khóc giống như một đứa trẻ. Có ai từng biết cảm giác bất lực, khi trái tim không thèm nghe lời mình nói, yêu phải một người vĩnh viễn không yêu mình? Cái cảm giác “cả thế giới đều biết mình thích cậu, chỉ có cậu lại vờ như không nhìn thấy”?
Đau đớn nhất của tuổi thanh xuân chính là một tình yêu vô vọng không kết quả. Đó là tình yêu đẹp trong sáng đến mức cứ nhớ sẽ khiến lệ tràn khóe mi. Nhưng đồng thời nó cũng là bí mật ngọt ngào nhất của tuổi thanh xuân, là điều bạn tuyệt đối không bao giờ hối tiếc.
Với Cửu Bả Đao, ông không cho việc theo đuổi không thành, cầu mà không được mang chất bi mà lại là chất hài, gửi gắm sự biết ơn cuộc sống. Biết ơn cuộc đời đã cho ông và đám bạn trong thời thanh xuân dũng cảm, nhiệt huyết có thể gặp gỡ được Thẩm Giai Nghi.
Ông từng thành công với rất nhiều thể loại như truyện trinh thám “Nguời thuê nhà tầng dưới” nhưng mãi đến Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi mới trở nên nổi tiếng trên toàn Châu Á. Vì sao vậy? Vì ở đó, chúng ta nhìn thấy chính mình của ngày xưa phản chiếu qua Kha Cảnh Đằng, qua Thẩm Giai Nghi, qua những bạn học trong lớp 8A Mỹ thuật ấy. Chúng ta đã đồng điệu cùng tác giả.
Những câu truyện nhỏ trong cuốn tiểu thuyết về thanh xuân Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi đều có nét hao hao giống tất cả những kí ức, hoài niệm thuở thiếu thời mà ta từng trải qua. Điều đặc biệt chính là biệt tài kể chuyện vô cùng hài hước mà tự nhiên của Cửu Bả Đao. Đôi dăm ba chỗ giọng kể hài hước lại đưa vào những câu nói khiến ta phải lặng người
“Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa. Mỗi người đều từng có khoảng thời gian bồng bột đấy, khoảng thời gian mà mọi cậu con trai cùng thích một cô gái trong lớp, đi qua tháng ngày với những trò nghịch ngợm hoang đường không tên. Thế rồi, tuổi thanh xuân lặng lẽ qua đi.”
Thanh xuân chính là người rượt kẻ đuổi nhưng đến khi ngoảnh mặt lại đột nhiên nhận ra nếu không để ý lẫn nhau, chúng ta đã tự buông tay lạc mất nhau tự bao giờ.
Từ Tình bạn đũa lệch đến tình yêu chua chát
Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi kể về câu chuyện thanh xuân của một nhóm bạn thân bao gồm Kha Cảnh Đằng, Lão Tào, Bột Khởi, Cai Biên và A Hòa cùng thích cô bạn chung lớp xinh xắn, giỏi giang nhất lớp Thẩm Giai Nghi.
Đó là một Kha Cảnh Đằng học hành bết bát, ham chơi quậy phá, bày trò bựa bựa cùng lũ bạn trêu chọc mọi người xung quanh.
Đó là một Thẩm Giai Nghi ngoan hiền, xinh đẹp, thông tuệ lại nhẹ nhàng thanh thoát được vô số cậu trai để ý và là nữ thần trong trái tim thanh xuân của mỗi người.
Là một Tạ Minh Hòa hiểu biết rộng có thể tán dóc với Thẩm Giai Nghi từ chuyện xe hơi đến máy tính, thế giới bao la rộng lớn ngoài kia.
Là một Tạ Mạnh học hành giỏi giang, thích làm thơ vớ vẩn tặng cho Thẩm Giai Nghi.
Là một Liêu Anh Hoằng thích chọc cười bè bạn bằng các câu chuyện cười.
Là một Trương Gia Huấn quái tính, hay nấu cháo điện thoại với Thẩm Giai Nghi.
Là Hứa Bác Thuần luôn ngây ngô, bựa bựa cùng Kha Cảnh Đằng.
Bọn họ, có công khai theo đuổi người con gái ấy, âm thầm lặng lặng lại càng nhiều. Nhưng dẫu khác nhau như thế nào, Thẩm Giai Nghi đã trở thành một mảnh ghép không thể thiếu trong tuổi trẻ bồng bột, dại dột lại ấu trĩ của họ.
Câu chuyện bắt đầu khi Kha Cảnh Đằng bị thầy giáo giao cho Thẩm Giai Nghi ngoan hiền quản chế…Người ngồi trước, người ngồi sau. Lưng áo đứa con trai xuất hiện những vết mực chấm màu xanh. Theo thời gian, sau những buổi học chung, có một hạt mầm tình cảm nảy sinh giữa hai con người tưởng như vĩnh viễn không bao giờ hòa hợp ấy.