“River” là tên cuốn tiểu thuyết đầu tiên của Ruan Yutu, và được đánh giá là “đẹp. Tải. Mê hoặc trên thế giới”. Tiêu đề tuy ngắn gọn nhưng lại mang đến cho người đọc nhiều cảm xúc khó tả.
Nguyễn Ngọc Tư là nhà văn quê hương Cà Mau, được biết đến với một số tác phẩm như “Đảo cô đơn”, “Cánh đồng bất tận” … Hầu hết các tác phẩm của ông đều giản dị như chính tác phẩm của ông. Dựa trên kinh nghiệm sống của mình, tất cả các tác phẩm của ông đều thể hiện những nét riêng, có chiều sâu nhưng không quá bao quát. Trong ngòi bút của nhà văn, số phận của mỗi người được lột tả rõ ràng và rõ ràng.
Cuốn tiểu thuyết “River” kể về câu chuyện của Anta Jinghe, người tìm thấy và quên đi mối quan hệ yêu đương của mình với Tu. Anh ấy đi cùng với một số người bạn mà anh ấy gặp trên mạng, bao gồm Joo và Boi. Trong cuộc hành trình đó, Annie có cơ hội gặp gỡ nhiều người, nhiều chuyện xảy ra và nhiều câu chuyện phải suy ngẫm về cuộc đời… và chính Annie cũng đang đi tìm lời giải cho số phận của chính mình.
“River” đưa người đọc đi qua những dòng sông cảm xúc, nơi một người tìm kiếm giải pháp cho số phận của họ. Đâu đó trong cuốn sách, độc giả sẽ tìm thấy trải nghiệm thú vị của riêng mình.
Vẻ đẹp hoang sơ của bên sông
Bài hát mang một vẻ đẹp hiện thực và hư ảo qua ngòi bút của nhà văn. “Ba km trước khi sông đổ ra biển, nó chỉ là một con kênh xung quanh một cồn cát, với một bãi biển có lưới ở hai bên. Dường như nó không biến mất mà mang cả biển cả vào tim anh. Nước sông đã mặn, càng trong sáng, nước biển lại thè lưỡi dài liếm sông cả chục cây số.“
Sông D là nơi chứng kiến số phận của rất nhiều người dân đất nước này. Tác giả miêu tả khung cảnh hai bên sông là một khu rừng hoang vắng. “Cây bần mọc hai bên bờ kênh. Cây lá mỏng, cành rời nên không dày dù dày nhưng tôi có thể nhìn thấy những vết nứt. Dấu chân nơi đầm lầy, từng ngọn cây u ám, cùng nhau tạo nên một khu rừng, cũng là một khu rừng cô đơn … Ngước mắt lên, tôi thấy phía trên những cành bần dẫn xuống đáy kênh, ánh trăng chiều mỏng manh. sởn gai ốc. Như một cô gái vừa mới hạ sốt, tựa vào cửa sổ nhìn ra khoảng sân đầy nắng.“
Đôi khi, đây là mặt hoang dã của phụ nữ. “Anh hiểu tại sao Trung Quốc được gọi là Bà La Giang. Tha thứ và dịu dàng, khéo léo tưởng chừng như vô hại nhưng lại đầy thù hận và ác độc.“
Cách miêu tả của tác giả đưa người đọc sang sông với những cung bậc cảm xúc. D River mang vẻ đẹp của một người phụ nữ dịu dàng, nhưng đôi khi dữ dội đến mức có thể nuốt chửng bất cứ thứ gì xung quanh cô …